Ảnh Trong Bài Viết Đã Ẩn. Bạn Phải Đăng Nhập Để Xem Được Hình Ảnh Trong Bài Viết.

Nếu Chưa Có Nick Bạn Vui Lòng Đăng Ký.

Chúc Bạn Online Vui Vẻ ^^.
Ảnh Trong Bài Viết Đã Ẩn. Bạn Phải Đăng Nhập Để Xem Được Hình Ảnh Trong Bài Viết.

Nếu Chưa Có Nick Bạn Vui Lòng Đăng Ký.

Chúc Bạn Online Vui Vẻ ^^.
ForumssearchcalendarnhómTin nhắn riêngHelplý lịch
  • Trang ChínhTrang Chính  
  • Tìm kiếmTìm kiếm  
  • Latest imagesLatest images  
  • Petshop  
  • Đăng kýĐăng ký  
  • Đăng NhậpĐăng Nhập  

  • You are not connected. Please login or register

    Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

    Kiều Thịnh
    • Founder

    Kiều Thịnh

    Founder

    https://diendanthcsnct.123.st



    Bọn họ gồm bốn người: Hà, Hạnh, Tuyết và Hữu, nhân vật nam duy nhất trong nhóm.

    Họ được lời mời của Thiện, bạn cùng khóa, lại là người có quê ở Thủ Dầu Một. Các bạn cứ đi xe đò về tới khỏi chợ Búng 200 mét, thấy cây dầu lớn đầu tiên thì dừng lại, xuống xe đứng đó đợi, mình sẽ ra đón, lúc 2 giờ chiều nhé.

    Thiện là người đúng nguyên tắc, trọng giờ giấc và lời hẹn, nên bọn bốn người cố tranh thủ đi đúng giờ. Từ Sài Gòn lên cũng không xa lắm, vả lại đường quá quen thuộc, bởi họ thường cùng nhau đi vườn trái cây Lái Thiêu gần đó nhiều lần, nên lúc kém 10 phút 3 giờ thì cả bọn đã đến nơi. Hà là cô bạn vui tính nhất bọn, nói đùa:

    - Nếu chút nữa mà ông Thiện cho bọn này leo cây thì bắt ông Hữu này bao cả bọn một chầu bánh bèo bì xứ Búng nhé!

    Hạnh lên tiếng phản đối:

    - Sao ông Thiện lỡ hẹn mà lại bắt Hữu phải gánh chịu?

    Hà, Tuyết đều cười to:

    - Coi người ta bênh nhau kia!

    Ai cũng biết Hạnh và Hữu yêu nhau, nên có dịp là họ trêu chọc. Chỉ có Hữu là xởi lởi:

    - Được rồi, bao ăn cho bể bụng luôn, lúc gặp Thiện bắt đền nó chớ lo gì!

    Nhưng họ không phải chờ lâu, Thiện đã xuất hiện như cái máy thời gian. Anh chàng cười thân thiện:

    - Mình đoán các cậu thế nào cũng đúng giờ, nên đã chuẩn bị đủ thứ ở nhà rồi mới ra đây đón các bạn. Nào, bây giờ ta cuốc bộ một đoạn cho giãn gân nhé!

    Hà kêu lên:

    - Phải đi bộ với đôi giày mới cáu thế này sao?

    Hữu trêu chọc lại:

    - Hà tiểu thư nghe nói về quê Thiện nên đã sắm ngay đôi giày xịn, cưng như cưng trứng từ sáng đến giờ đó nghe!

    Vừa đi bộ vừa đùa giỡn như thế nên chỉ khoảng 15 phút sau cả bọn đã đến nhà Thiện, một ngôi nhà ngói xưa với chung quanh là vườn cây ăn trái khá rộng.

    Bà mẹ của Thiện đã gần 70, chỉ có Thiện là con trai nên rất quý bạn bè của con, bởi vậy khi nhìn thấy một đám đông gồm đủ trai, gái về chơi, bà mừng lắm, cứ nắm lấy tay hết đứa này đến đứa kia vồn vã:

    - Tụi con về chơi má mừng lắm. Sao lâu nay không thấy đứa nào về hết? Đứa nào là thằng Hữu, má nghe thằng Thiện nhắc hoài?

    - Dạ, con đây má. Nhưng hình như thằng Thiện còn nhắc ai khác nhiều hơn, chớ đâu phải con?

    Tuyết đã chủ động nắm tay Hà kéo tới trước mặt bà mẹ.

    - Đây mới là người phải ra mắt má. Làm lễ đi tân nương!

    Hà thẹn đỏ mặt, khác xa với sự lém lỉnh lúc nãy. Được dịp cả bọn còn trêu dữ hơn:

    - Con dâu tương lai của má đó! Coi, con nhỏ không biết lễ phép gì hết sao chưa ra mắt mẹ chồng?

    Thiện cũng phát quýnh:

    - Má, đây là....

    Cũng may là bà già rất tâm lý:

    - Tụi con làm quá con gái cưng của má ngượng. Được rồi, con dâu của má đâu? Lại đây má coi nào.

    Bà nắm tay Hà kéo lại bộ ván gõ gần đó, ngồi xuống, bà kéo Hà ngồi cùng:

    - Con đừng ngại, tụi nó chọc làm con run, nhưng má còn run hơn, bởi lâu nay má chờ hoài mà có nghe thằng Thiện nói gì đến chuyện vợ con đâu...

    Thật sự tự dưng trong lòng Hà rộn lên cảm xúc lạ thường. Đời con gái mấy ai không rung động trước tình huống này... Nhất là từ lâu nay tình yêu mà cô và Thiện dành cho nhau chỉ giữ riêng cho hai người, chưa dám công khai với ai trong gia đình hai bên.

    Hữu phá tan bầu không khí:

    - Tối nay ta bắt hai cô cậu làm lễ ra mắt cho ra trò đấy nhé!

    Tiếng cười rộn rã trong gian nhà rộng mà bấy lâu nay vốn dĩ âm thầm, lặng lẽ, người vui nhất có lẽ là bà mẹ già, bởi vậy bà Tám hối con:

    - Thiện, con biểu đứa nào đó lo dọn cơm ngay, chắc tụi nó đói lắm rồi. Nấu thêm nồi cháo gà nữa.

    - Dạ, xong rồi má.

    Bà Tám mắng yêu con trai:

    - Tao biết là mày đã lo từ hồi giữa trưa lận. Chính nó làm cá, làm gà, đặc biệt là món cá lóc hấp, nó nói là các con thích lắm.

    Hạnh nói to:

    - Đó là sở thích của chỉ một người thôi má ơi, đó là con dâu tương lai của má đó!

    - Ủa, té ra con thích ăn cá hấp?

    Hà ngượng nghịu thấy mà tội:

    - Dạ, con... Con thích...

    Thiện cứu bồ:

    - Hà khoái cá lóc hấp nên con có hứa, lúc nào về đây con sẽ đãi món đó. Nào, bây giờ mình xuống ăn kẻo nguội hết.

    Cả bọn kéo xuống nhà sau, Tuyết đi gần Hà trêu chọc:

    - Còn bị chọc nữa, cho chừa!

    Tuổi sôi nổi, đùa đó, quên đó, rồi chuyển sang đề tài khác. Suốt bữa ăn họ cười nói, chọc ghẹo nhau đủ thứ chuyện. Thấy vui với cảnh đó, bà Tám dặn Thiện:

    - Con nhớ tối nay cho bạn con ăn thêm món gì đó cho ngon, má đã dành sẵn hơn 10 con gà cho tụi con tha hồ mà nấu nướng. Trái cây thì đầy vườn, muốn ăn gì cứ hái, đứa nào không leo cây được thì bắt thằng Thiện nó leo hái cho ăn.

    ° ° °

    Trăng bắt đầu lên sau rặng tre. Hữu là người hăng hái nhất:

    - Chờ chút nữa cho trăng sáng, mình nấu cháo gà bày ra gốc nhãn vừa ăn vừa thi kể chuyện, ai thua phải uống!

    Mấy cô gái phản đối:

    - Ai dám uống ba thứ cay xè đó mà đố!

    - Uống rượu không được thì ăn. Hễ ai thua thì một là uống một ly, hai là phải ăn một chén cháo!

    Qua phân công của Thiện đi bắt gà, Hữu chuẩn bị bếp dã chiến dưới gốc nhãn, còn ba cô gái thì lo làm gà, nấu cháo và dọn ăn. Vào khoảng gần 10 giờ đêm thì mọi thứ cơ bản đã xong. Hà được cử đi mời mẹ chồng, nhưng lát sau cô trở ra cho biết bà Tám mệt nên không thức khuya được, có nhắn là cả bọn cứ vui chơi thoải mái, nhưng đừng uống nhiều rượu.

    Trong lúc chờ cháo sôi, Hữu gợi ý:

    - Hôm nay mình thi kể chuyện tiếu lâm, mấy bà dám tham gia không?

    Hạnh và Tuyết xua tay quyết liệt:

    - Thôi đi cha, ghê thấy mồ! Kể chuyện vui thôi!

    - Thì chuyện vui mang chất tiếu lâm, có như thế mới lý thú chớ! Chỉ có điều là cấm “Tiếu lâm nặng”.

    Hà cũng lắc dầu:

    - Ai mà cản được mấy ông quá đà, thôi đổi đề tài đi!

    Chợt Thiện đưa ý kiến:

    - Mình có chuyện này, đố ai làm được thì được cả bọn gọi bằng anh, bằng chị. Chỉ tiếc là...

    Anh hơi do dự. Hữu chen vào:

    - Còn điều kiện gì nữa?

    Thiện nhìn ba bạn gái, ái ngại:

    - Phải có thêm vài nam nữa thì vui hơn. Nữ e rằng hơi khó.

    - Sao lại khó, bộ mấy ông chê bọn này hả, phân biệt đối xử hả?

    Đó là phản ứng của Hạnh. Thiện phải nói rõ:

    - Đây là cuộc đánh cược đòi hỏi phải có thần kinh thép và cả sức lực nữa, đó phải là nam giới, chớ nữ thì e không xong. Ở đây chỉ có mỗi mình với Hữu, nên không hứng thú lắm, nhất là sợ Hữu không đủ can đảm…

    Chưa biết nội dung thi ra sao, nhưng bị chê, nên Hữu sung lên:

    - Có hai người cũng chơi, để mấy cô làm trọng tài!

    Thiện hơi ngập ngừng, nhưng rồi cuối cùng cũng nói về cuộc chơi:

    Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

    Permissions in this forum:
    Bạn không có quyền trả lời bài viết